Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2013

Cay nồng


Trời mưa, tôi bỗng thấy thích thú với vị cay cay nồng nồng của nước mỳ tối nay. Không phải vị cay thơm từ bột nêm công nghiệp, nó được tạo ra nhờ vị của măng, của ớt, của quả móc mật và thịt bò. Húp từng thìa, tôi thấy vị thơm của móc mật phả lên mũi đầu tiên, rồi sớm tan theo vị ngọt của nước cộng với cái cảm giác tê tê trên đầu lưỡi từ ớt tươi, nối theo sau là chất măng ngăm và miếng thịt nóng rẫy; thật là một cảm giác khó tả.
Những ngày này tôi chọn sống cô đơn giữa gia đình của mình. Lần cuối cùng tôi tự tạo ra cái vỏ bọc đó là khi tôi 15, cái tuổi sợ mẹ cha, gia đình vì cảm thấy không ai hiểu được mình. Còn giờ đây, lớp vỏ phủ xung quanh tôi mang màu đen, cốt để che giấu hết những suy nghĩ, những hành động bởi chồng, mẹ chồng, những người trong gia đình mới này của tôi hiểu tôi quá rõ sau gần 6 năm yêu và 1 năm cưới. Tôi biết không nhất thiết phải suy nghĩ tiêu cực, lo rằng người tôi yêu có thể làm tổn thương tôi, nhưng lý giải cho tình trạng hiện giờ này chỉ có thể là vì tôi đang loay hoay. Loay hoay giữa việc sống theo ý mình hay ý mẹ chồng, vị tha hay vị kỷ, tiếp tục nuôi giấc mơ của mình hay gạt nó sang bên, tất cả những câu hỏi đó đều chưa có câu trả lời, nên tạm thời tôi sẽ phủ màn che đi hết để làm theo bản năng, theo ý thức bản thân mà không gây phiền hà đến những người xung quanh.
Với chồng, đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác không còn là mới yêu. Nhìn thấy anh tôi không còn muốn ôm, hôn, đêm nằm ngủ không cần rúc vào ngực, không nhớ mùi hương cơ thể hay ánh mắt. Nhưng tôi vẫn thương, vẫn muốn chỉn chu nhà cửa, vẫn muốn tâm sự chuyện ngoài kia khi a về, vẫn lo anh đói a đau răng. Tình cảm vẫn còn nhưng không nồng nhiệt nữa, và tôi bỗng thấy chỉ cần nhìn thấy, chỉ cần gọi vẫn có tiếng trả lời, vậy là đủ.
Mẹ chồng tôi, trong mắt tôi là người phụ nữ đáng kính không khác gì mẹ đẻ, thậm chí sự khâm phục còn nhiều hơn cho những gì mẹ đã trải qua trong cuộc sống. Nhưng càng gần mẹ, tôi càng sợ mình bị kiểm soát, bị điều khiển và bị nhào nặn thành một con búp bê bằng tượng sáp. Vẫn biết bố mẹ chỉ muốn điều tốt nhất cho con cái của mình, nhưng con đẻ đôi khi còn phải chấp nhận quyết định của nó, còn con người ta thì lại muốn lái theo ý mình, bằng cả tình cảm lẫn uy quyền, tôi nghĩ đó là sự khác nhau lớn nhất. Tôi biết mình không hoàn hảo, và tôi là đứa luôn nhìn vào điểm tốt của người ta để cảm, và để phấn đấu theo. Không phải tự nhiên tôi thích mặc váy dài, thích dùng túi da, thích sưu tầm đồ sứ, những điều được coi là thương hiệu của mẹ; những cái đó mẹ không cần dạy tôi vẫn bị ảnh hưởng đấy thôi. Nhưng có lẽ mẹ chỉ quen dạy những người con nhìn-và-làm theo, chứ không thấy bước Cảm mới là quan trọng nhất. Sau 1 năm, tôi đồng ý với quan điểm của mẹ không có nghĩa là tôi hối hận vì đã không nghe lời mẹ suốt 1 năm vừa qua. Nếu 1 năm trước đó tôi nghe theo, có lẽ mọi chuyện tệ hơn bây giờ rất nhiều vì đó chẳng phải quyết định của tôi nữa, và vì tôi sẽ trách móc người đã quyết định thay mình cả đời. Và hơn ai hết tôi hiểu tôi cần thời gian để sống, để trưởng thành và tự rút ra bài học cho bản thân, điều duy nhất tôi có thể đảm bảo cho bậc sinh thành là con đường tôi đi không sai trái, không làm cha mẹ ân hận vì đã sinh ra tôi.
Cuộc đời không ai nắm hết trong lòng bàn tay. Những gì tôi làm hôm nay không biết sẽ là sai hay là đúng trong suy xét của người đời. Nhưng tâm tôi không thẹn, trái tim tôi không đau đớn, thì đó là cách tốt nhất tôi có thể làm cho bản thân và cho những người tôi yêu thương nhất.

1 nhận xét:

  1. Trang blogspot này của bạn nếu biết cách chỉnh lại một tí thì sẽ ra hẳn một trang web không hề thua kém trang web được chào giá 5-7 triệu.
    Blogspot cho làm rất nhiều trang web chỉ cần có 1 email, tiết kiệm rất nhiều tiền đối với các doanh nghiệp, cơ sở, cửa hàng muốn làm thêm nhiều trang web mở rộng kinh doanh.
    Xem cách làm trong 2 phút: youtube.com/watch?v=M9YaNkqQ6do

    Trả lờiXóa